‘Mái ấm rẻ nhất TP.HCM’, chủ trọ tiết lộ lý do gần 10 năm không tăng giá
Đến đường Nguyễn Triệu Luật, khu phố 57, phường Bình Tân (quận Bình Tân cũ, TP.HCM) hỏi chủ trọ Ngọc Trằm thì ai cũng biết.
2 dãy trọ của chị Trằm cao ráo và rộng rãi với 94 phòng. Đó cũng là 94 mái ấm của gần 200 người từ nhiều vùng quê đến TP.HCM lập nghiệp. Những người thuê ở đây hầu hết gắn bó hơn chục năm, không chuyển chỗ vì “giá rẻ có chỗ nào bằng”.
Phòng rẻ nhất, chủ trọ không dám lên giá
Bà Lê Thị Lẵm (70 tuổi, quê Cà Mau) là một trong những người sống ở khu trọ của gia đình chị Trằm lâu nhất, gần 20 năm. Bà Lẵm đến khu trọ này từ thời mới xây. Trong trí nhớ của bà, dãy trọ khi đó do ba mẹ chị Trằm quản lý, xung quanh ít nhà cửa, còn có cả hồ sen. Mấy năm gần đây, ba mẹ chị Trằm lớn tuổi, giao cho các con tiếp quản.
Chị Trằm và ba. Chị tiếp nối tinh thần yêu thương, giúp đỡ người thuê trọ từ ba mẹ của mình
Cuộc sống có nhiều đổi thay theo năm tháng nhưng chị Trằm vẫn tiếp nối tinh thần của ba mẹ: “Cho thuê trọ cũng là việc kinh doanh nhưng phải biết thương và hỗ trợ người thuê nhiều nhất có thể”.
Trên tinh thần đó, bà Lẵm cùng vợ chồng con gái và các cháu được chị Trằm sắp xếp cho ở 2 phòng cạnh nhau, nhưng chỉ thu tiền 1 phòng. Ở tuổi 70, bà Lẵm hay đau ốm không làm ra tiền, ở nhà chăm cháu nên được miễn phí tiền phòng.
Dù biết bà Lẵm lớn tuổi, sức khỏe yếu nhưng chị Trằm vẫn tạo điều kiện để bà có việc làm thời vụ trong xưởng sản xuất của gia đình. Mỗi tháng, từ việc dọn dẹp, quét xưởng cho đến bỏ hàng vào túi đóng gói…, bà Lẵm cũng kiếm được vài triệu đồng.

Bà Lẵm chuẩn bị bữa cơm chiều cho cháu ngoại trong khi chờ con gái về
Căn nhà của gia đình chị Trằm nằm cạnh dãy trọ, nên mỗi ngày chủ trọ và người thuê chạm mặt thường xuyên, chào hỏi như người một nhà.
Sinh ra và lớn lên ở TP.HCM, khi chứng kiến nhiều người xa quê lập nghiệp, cuộc sống khó khăn nên chị Trằm chẳng dám nghĩ đến chuyện tăng giá cho thuê nhà.
Có một điều khá “nghịch lý” tại khu trọ của chị Trằm. Trong khi gia đình chị Trằm bỏ tiền thuê 1 người chuyên gom rác tại các phòng đem ra điểm tập kết nhưng chị lại không thu tiền rác của người thuê trọ.
“Vật giá thứ gì cũng leo thang, lương công nhân thì thấp. Những năm gần đây công nhân còn nơm nớp nỗi lo bị sa thải, thất nghiệp… Cho thuê nhà rẻ cũng là cách hỗ trợ mọi người”, chị Trằm chia sẻ.
Nhà trọ cũng là tổ ấm
Không chỉ giúp đỡ người thuê trọ mỗi tháng bằng việc không tăng giá. Cứ mỗi dịp lễ tết, gia đình chị Trằm còn tặng gạo, đường, nước mắm… cho người thuê để họ dành ăn tết hoặc mang về quê làm quà.
Riêng trẻ em trong dãy trọ thì luôn được ưu tiên. Vào dịp trung thu, chị Trằm tổ chức múa lân, mua bánh trái phá cỗ trăng rằm. Thỉnh thoảng vào các dịp ngày rằm, gia đình chị nấu chè, đãi mọi người trong khu trọ…
Giúp người thuê chẳng biết bao nhiêu là đủ, chị Trằm cho rằng mọi việc làm đều xuất phát từ tấm lòng của ba mẹ từ ngày xưa, truyền đạt lại cho con cái.
“Thay vì đi làm thiện nguyện ở đâu xa, ngay trong nhà mình cũng còn có nhiều hoàn cảnh khó khăn cần được quan tâm”, chị Trằm chia sẻ.

Bà Huyền trong dãy nhà trọ gắn bó hơn 10 năm
Bà Lê Thị Huyền (52 tuổi, quê Cần Thơ) làm lao động tự do đủ nghề từ chạy xe ôm, phụ việc nhà cho đến đưa đón học sinh… Bà vui vẻ khoe vào một buổi chiều đầu năm học mới: “Tôi nhận đưa đón 1 bé học sinh vì ba mẹ em đi làm về trễ. 3 tháng hè tôi gần như thất nghiệp, giờ bé đi học tôi lại có việc làm”.
Bà Huyền sống với mẹ già đã ngoài 90 tuổi, bị tai biến nằm một chỗ. Tôi không thể đi làm đâu xa, bà chấp nhận làm tự do để chăm mẹ. Ở quê, 2 mẹ con bà Huyền không còn đất đai nhà cửa nên xem căn trọ này là nhà.
“Mẹ con tôi trụ được ở thành phố hơn chục năm qua đến nay cũng là nhờ gia đình cô Trằm giúp đỡ. Có cái gì ngon đều được để phần, chưa có tiền đóng tiền nhà cũng được du di dăm bữa nửa tháng”, bà Huyền nói.

Bà Lẵm cảm thấy may mắn khi nhận được sự giúp đỡ của chủ trọ nhiều năm qua
Vì thế, ở khu trọ của chị Trằm, người thuê dù chuyển đổi công việc nhưng nhiều người vẫn gắn bó với dãy trọ lâu năm. Phần vì giá rẻ, phần vì thấy thân quen và có gia đình bà chủ trọ nghĩa tình.
Chị Trằm tâm sự, dẫu biết cuộc sống của công nhân, người lao động nghèo trong khu trọ còn nhiều khó khăn, đôi tay của gia đình mình không thể ôm choàng hết. Nhưng chị Trằm vẫn thấy ở mọi người có những niềm hy vọng vào tương lai khi chú trọng việc học của con cái.
“Tới tuổi đi học, những đứa trẻ được cha mẹ cho đến trường. Nhà nào khó khăn được kết nối với địa phương, giới thiệu các lớp học tình thương hoặc bổ túc. Tôi tin dù hiện tại còn nhiều khó khăn, trong tương lai, cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn giữa thành phố này”, chị Trằm nói.